HomeGDĐT GÂY DỰNG ĐỨC TINNhững Bài Học Từ Dân Số Ký

NHỮNG BÀI HỌC TỪ DÂN SỐ KÝ

Phần 1: Đừng ham chức vụ (Dân số ký 12)

Debbie Thủy

Dường như sự cô đơn là cái giá mà ông phải trả cho sự kêu gọi của mình.
Khi nghĩ về những ngày đã qua, về họ, những người ông yêu thương nhất cũng lại là những người đem đến cho ông nhiều nỗi đau nhất.

Họ không hiểu sự kêu gọi của ông!

Ông mang ơn chị, người đã cứu ông thoát chết khi còn nhỏ, người đã đi cùng ông suốt những ngày khó khăn trong đồng vắng. Nhóm múa Mi-ri-am của chị đã truyền lửa mạnh mẽ cho cả trại quân.

A-rôn lại giúp ông nói chuyện với Pha-ra-ôn, rồi khi vào đồng vắng anh ấy giúp ông chăm sóc bầy chiên của Chúa trong vai trò thầy tế lễ thượng phẩm.

Hai người ấy, một người bên phải, một người bên trái của ông vậy. Ông sống một mình đã lâu, vợ ông đã bỏ đi kể từ ngày ông quay lại Ai Cập, chỉ còn họ là anh, là chị, là bạn đồng lao của ông. Vậy mà họ cũng nghi ngờ ông, nghi ngờ thẩm quyền mà Chúa đặt để ông, họ thắc mắc tại sao chỉ một mình ông được ra mọi quyết định, tại sao lúc nào cũng là ông mà không phải là họ thầy tế lễ thượng phẩm A-rôn hay nữ tiên tri Mi-ri-am. Họ nghĩ ông độc đoán và tự tôn cao mình.

Mi-ri-am khó chịu về điều này, chị ấy kéo A-rôn vào cuộc. A-rôn thì vẫn vậy, tính anh ấy dễ cả nể lắm, không quyết đoán được. Bởi vậy mà bị dân sự lôi theo làm bò vàng, nhờ Chúa thương nhận lời cầu thay của ông chứ không thì bị phạt chết rồi. Lần này cũng thế, chẳng suy tính gì cả, nghe theo Mi-ri-am kiện cáo ông. Họ nghĩ ra kế rằng ông phạm tội vì cưới người Cu-sơ làm vợ. Nhưng lúc đó Chúa chỉ cấm lấy người Ca-na-an thôi, chứ đâu cấm lấy người Cu-sơ là một dân tộc ở gần Ai-Cập. Thực ra là chị ấy ghen tỵ vì Chúa chỉ phán với ông không phán với chị ấy.

Ông thì lại khác, ông muốn tất cả mọi người đều nói tiên tri được, ông muốn thêm nhiều người giúp ông gánh vác công việc nặng nề này nhưng chị ấy mất an ninh. Chị ấy cảm thấy giá trị của mình bị ảnh hưởng, đặc biệt là sau khi bầu thêm bẩy mươi trưởng lão, chị ấy cảm thấy vị trí của mình không còn quan trọng như trước nữa.

Chị ấy lớn lên ở Ai Cập, bốn trăm năm làm nô lệ, đã bao giờ được tôn trọng, được vị thế đâu nên muốn có địa vị, quyền lực lắm. Ông thì lớn lên ở cung điện, ông có nó ngay từ nhỏ, nó chẳng làm cho ông thấy thỏa mãn hay dễ chịu gì.

Mọi chuyện làm sao dấu được Chúa, Chúa giận lắm, phạt chị ấy bị bệnh phong da thịt thối rữa hết một nửa.

Cả trại quân đều biết hết, A-rôn sợ lắm, A-rôn hoảng hốt xin ông hãy cầu thay cho chị ấy.

Làm sao ông có thể quên được cái giây phút ấy, đau đớn, xót thương khi nhìn thân thể của chị mình đang thối rữa ra. Ông nài xin Chúa chữa lành cho chị ấy, Chúa nhận lời ông nhưng chị ấy vẫn phải ở ngoài trại quân một tuần cho lành hẳn mới được vào lại.

Môi-se dừng lại lấy khăn chặn những dòng nước mắt đang chảy dài trên đôi gò má nhăn nheo của ông cụ 120 tuổi. Đám thanh niên yên lặng, một vài tiếng sụt sịt trong góc lều trại của mấy đứa con gái. Ông ngẩng đầu nhìn bọn trẻ nhẹ nhàng căn dặn:

Các cháu nhớ nhé, đừng ghen tỵ với người khác, mỗi người có một sự kêu gọi, hãy trung tín với sứ mạng của mình. Địa vị không làm cho chúng ta giá trị hơn đâu, địa vị chỉ là chức việc. Nếu cháu được kêu gọi làm người giúp đỡ thì đừng cố tranh giành để làm lãnh đạo, đừng khó chịu khi thấy người khác hơn mình, Chúa không đẹp lòng đâu và cháu sẽ phải gánh hậu quả cho sự ghen tỵ của mình đấy.

****************

Phần 2: Sự nguy hại của lòng vô tín – (Dân số ký 13,14)

-Ông ơi, hôm nay ông kể cho chúng cháu nghe vì sao bố mẹ của chúng cháu không được vào đất hứa đi ông?
Oh, đó là một câu chuyện buồn, làm sao ông có thể quên được ngày đó, với ông mọi chuyện xảy ra như mới hôm qua vậy

Hôm ấy, mười hai thám tử trở về, vai họ oằn xuống bởi sức nặng của một chùm nho trĩu quả mà tới hai người mới khiêng nổi. Dân chúng xô nhau vào xem những trái lựu, trái vả do những thám tử vừa cắt từ vùng đất đượm sữa và mật.

Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ thuộc về họ. Họ sẽ ở trong những ngôi nhà vững chắc, kiên cố mà họ không phải xây. Ngày ngày hái những trái mọng mật mà họ không phải trồng. Họ sẽ có một quốc gia riêng, một quốc gia giầu có bởi họ đang nắm giữ toàn bộ tài sản của Ai Cập và sống trên vườn tược đất đai trù phú của Ca-na-an. Thế giới này sẽ kinh ngạc về những người nô lệ bỗng chốc trở thành một dân lớn.

Nghĩ đến ngày đó lòng ông tràn ngập vui mừng, rồi đây, họ sẽ không còn khốn khó nữa….

Bỗng nhiên, một giọng nói gằn gằn cắt ngang dòng suy nghĩ của ông: “ Đúng là trái cây như thế đấy nhưng dân đó to lớn lắm, nó sẽ ăn nuốt dân mình, chúng ta vào đấy thì chỉ chết thôi…”

Nghe đến đấy, tất cả dân chúng òa lên khóc: “ Chúng ta không thể đánh được họ đâu, họ mạnh hơn chúng ta, chúng ta sẽ chết mất, sẽ chết mất….”

Tay vẫn còn ôm những trái cây mọng mật vậy mà miệng vẫn gào lên: “ Thà chết ở Ai Cập hay ở hoang mạc này còn hơn, tại sao Đức Giê-Hô-Va lại dẫn chúng tôi vào đất này để bị ngã chết bởi gươm, vợ con chúng tôi sẽ bị giặc bắt đi, chúng tôi phải lập người lãnh đạo để quay về Ai Cập thôi…..”

Hơn hai triệu người la lối, khóc lóc. Trẻ con thì co dúm sợ hãi, họ đổ tất cả mọi uất ức, oán giận lên ông và A-rôn. Giô Suê với Ca-lép thì cố gắng để giải thích cho họ nhưng họ không nghe còn đòi ném đá giết chết hai người đó nữa.

Lời nói vô tín có sức mạnh hủy phá vô cùng kinh khiếp. Nó biến người ta không chỉ trở nên vô ơn nhưng còn vô cùng gian ác, họ trở thành những kẻ chống nghịch Chúa, kẻ giết người.

Họ trở nên ngu muội để không hiểu nổi chân lý, trở nên lú lẫn để không còn nhớ bao phép lạ Chúa từng làm cho họ, trở nên mất trí như kẻ điên khi dám khinh thường Đấng Thánh của mình.

Tội lỗi phải chịu hình phạt, Chúa nói: Ta quyết định tiêu diệt họ, đã đến lúc cần chấm dứt những lời phàn nàn cay độc của những kẻ hung dữ này.
Chỉ nghe đến đấy, ông vội vàng quỳ gối khóc lóc cầu xin cho họ : “ Chúa ơi xin hãy tha thứ cho dân này tùy lòng thương xót lớn lao của Chúa, như Ngài đã bao lần tha thứ cho họ kể từ khi rời khỏi Ai Cập đến nay. Chúa ơi Ngài là Đấng chậm giận xin hãy xót thương….”

Chúa vẫn vậy, lại mủi lòng với những lời cầu thay rồi lại kiên nhẫn thêm lần nữa tha thứ cho họ dù họ đã thử Chúa tới mười lần rồi.

Họ không bị diệt nhưng họ cũng không được vào đất hứa mà được ở lại để chết trong hoang mạc theo đúng lời họ ước ao.

Thế đấy, ông bà, bố mẹ các cháu đã ở lại hoang mạc là vì sự việc như vậy đấy.

Các cháu ạ, đừng lo lắng, vì lo là không tin, mà đã không tin Chúa thì sẽ chẳng bao giờ được yên nghỉ cho dù hoàn cảnh có tốt hơn thì người vô tín vẫn sống trong sợ hãi.

Ông thương bố mẹ các cháu lắm, ông hiểu họ, họ ở quá lâu ngày trong sự khốn khó để rồi vì đó mà mất lòng tin vào tất cả nhưng Chúa cho chúng ta có quyền lựa chọn suy nghĩ như cũ và nhận hậu quả cuộc sống như cũ hoặc đổi mới suy nghĩ của mình theo Lời Chúa. Chúng ta có quyền lựa chọn phó thác đường lối mình trong tay Chúa hoặc tự khôn ngoan theo mắt mình. Lựa chọn sống trong Đất hứa hoặc chết trong hoang mạc.

Giô-Suê cùng cả nhóm ra về, nhưng hình ảnh của người lãnh đạo già quỳ giữa trại quân kêu khóc cho dân sự ngày ấy vẫn hiện lên sống động trong tâm trí anh. Gần bốn mươi năm đã qua, chưa khi nào anh quên được điều này.

******************

Phần 3: Kẻ nổi loạn – (Dân số ký chương 16)

Trong suốt cuộc đời mình, ông đã từng phải chứng kiến nhiều cái chết thật đau lòng. Oái ăm thay, không ít những cái chết đó lại liên quan đến ông.
Lần này thì không phải là dân tạp, hay dân thường nhưng lại là Cô-ra, một người Lê-Vi thuộc dòng Kê-Hát.

Cô-ra đã được Chúa chọn để làm công việc trong đền tạm, công việc mà nhiều người mơ ước, nhưng trái lại Cô-ra không nhận ra điều đó, mỗi khi vào đền tạm và khiêng các vật thánh thì anh ấy thấy khó chịu vô cùng, anh ấy phải chờ đợi thầy tế lễ thượng phẩm A-rôn cùng các con của ông gói kín những vật đó lại rồi mới được khiêng đi. Nhiều lần tò mò Cô-ra khẽ liếc nhìn nó thì ngay lập tức bị A-rôn cảnh báo: “ Không được nhìn, sẽ chết đấy”.

Cô-ra bực bội: “ Tại sao A-rôn được chạm vào những vật đó còn mình thì không? tại sao khi chia lễ vật trong các của dâng A-rôn luôn được nhiều hơn? Tại sao cái gì cũng là A-rôn, A-rôn…. Ông ta có phải là vua đâu, cũng chỉ là dòng dõi Lê-Vi giống như mình. Hai anh em ông ấy thật quá đáng, họ cứ tự nhấc mình lên cao hơn mọi người, họ nói dẫn dân sự vào Đất Hứa nhưng mấy chục năm qua có thấy Đất Hứa đâu, nói đúng hơn họ đã đem dân sự ra khỏi xứ đượm sữa và mật để rồi chết dần trong hoang mạc này…”.

Những suy nghĩ đó khiến Cô-ra chẳng thể ngủ yên được. Lòng ghen tỵ cứ lớn dần hơn thiêu đốt Cô-ra.

Không thể yên lặng mãi được, Cô-ra tìm gặp Đa-Than và A-bi-Ram rồi kể cho họ nghe. Đa-than và A-bi-ram lại truyền cho những người khác nghe, rồi lại những người khác nữa, cứ thế, cứ thế đám người nói xấu lãnh đạo càng ngày càng đông hơn, đông hơn, 50 người, 100 người, 200 người rồi 250 người. Tất cả đều là những thủ lĩnh có danh tiếng.

-Anh em ơi, đã đến lúc chúng ta cần cùng nhau dũng cảm đứng lên vạch trần Môi-Se và A-Rôn là hai kẻ đang toan khoét mắt dân mình.

Thế rồi, họ cùng nhau kéo đến gặp ông và A-rôn. Đầy dẫy sự giận dữ họ hét lên:

-Môi-Se và A-Rôn, các ông thật quá đáng lắm, cả Hội chúng này đều là thánh và Đức Giê-Hô-Va đang ngự giữa chúng ta, vậy tại sao các ông cứ nhấc mình lên cao hơn người khác.

Lúc đó ông giận lắm, không phải vì họ chống lại ông nhưng họ đang chống lại Chúa, chống lại sự sắp đặt của Ngài. Họ khiến cả Hội chúng nghi ngờ ông, cùng họ lên án ông.

Chúa ghét sự ghen tỵ, Ngài không thể dung thứ cho tội lỗi được, Chúa phán: “ Môi-Se, A-Rôn các con hãy tách ra khỏi họ, Ta sẽ diệt họ trong giây lát”.

Chỉ nghe đến đây thôi, mọi tức giận của ông dừng lại thay thế cho sự sợ hãi dân sự bị hủy diệt. Ông và A-Rôn vội sấp mặt xuống nài xin Chúa tha thứ cho họ. Chúa vẫn vậy, lại mủi lòng trước lời cầu thay, Ngài phán: “ Vậy, con hãy nói dân sự tránh xa khỏi những kẻ hung ác này”.

Ngay khi dân sự vừa ra khỏi chỗ ở của Cô-Ra, Đa-Than và A-bi-Ram thì đất dưới chân họ nứt ra, hả miệng nuốt họ cùng tất cả những gì thuộc về họ. Sau đó ngọn lửa của Đức Giê-Hô-Va lòe ra thiêu đốt nốt 250 người thủ lĩnh đã nghe theo họ.

Suốt đêm đó, ông đã không sao ngủ được. Ông khóc cho họ, khóc cho những người bạn đồng lao của mình, khóc cho dân sự, khóc cho tấm lòng tan vỡ của Chúa khi phải tự tay trừng phạt những đứa con yêu dấu của Ngài. Những hình ảnh đó cứ ám ảnh ông trong suốt những ngày còn lại của cuộc đời mình.

Các cháu ạ, hãy thỏa lòng và biết ơn Chúa về những điều Chúa ban cho mình, đừng so sánh và đừng nuôi dưỡng điều ác nó sẽ biến các cháu trở thành kẻ hủy diệt chính mình và hủy diệt người khác đấy.

-Về thôi Giô-Suê

-Giô-Suê giật mình ngẩng lên, mọi người đã về hết chỉ còn lại thầy và anh. Gió rít từng cơn quăng những lớp cát đập vào vách lều như muốn xé toạc tấm vải bạt.

-Anh thầm tự hỏi: Điều gì đã khiến thầy vượt qua được nhiều nỗi đau đến vậy?

**********************

Phần 4: Tôi khiến hay Chúa khiến – (Dân số ký 20)

Sau 38 năm đi lòng vòng, giờ đây gia đình của các cháu lại quay lại Ca-Đe, lại cái nơi mà 38 năm trước chút xíu nữa là chúng ta đã vào được Đất Hứa nếu không bởi vô tín.

Lúc này chị Mi-ri-am đã già và yếu, tháng giêng năm thứ bốn mươi trong đồng vắng chị ấy đã qua đời mà chưa được thấy Đất Hứa. Sau cái chết của chị ấy ông và anh A-rôn cũng cảm thấy sức lực của mình cạn kiệt hơn. Hành trình quá dài mà dân sự thì vẫn vậy, chẳng thay đổi gì, vẫn kiếm cớ để gây chuyện với ông:

-Anh em chúng tôi đã chết hết cả rồi, phải chi chúng tôi cũng chết với họ cho rồi, sao ông đem chúng tôi vào hoang mạc này để chúng tôi và bầy súc vật của chúng tôi phải chết hết ở đây, sao ông đem chúng tôi ra khỏi Ai Cập rồi dẫn chúng tôi đến chỗ khủng khiếp này…. không thể trồng được một thứ cây gì, không có nước để uống nữa…..

Những lời cằn nhằn, đay nghiến cứ vò xé bên tai ông lão 120 tuổi đang để tang chị gái mình.

Chẳng đáp lời họ, ông và A-rôn chạy đến đền tạm, sấp mặt xuống đất cầu xin cho dân sự. Chỉ có ở nơi Chúa ông mới tìm được sự yên ủi và câu giải đáp cho mọi nan đề của mình và của họ. Chúa phán với ông:

-Con cầm gậy truyền cho hòn đá, rồi nó sẽ phun nước ra cho dân sự và gia súc của họ uống.

Ba mươi chín năm trước ở gần núi Si-nai ông cũng đã từng kinh nghiệm điều này, lần đó ông đã đập gậy vào hòn đá và nước trào ra, thật là nhiệm mầu. Lần này nghe Chúa nói vậy ông nói với A-rôn:

-Anh gọi dân sự lại đây. Sau đó ông giận dữ nói:

-Hỡi dân nổi loạn kia hãy nghe đây, chúng tôi có thể khiến nước từ tảng đá này phun ra cho các ngươi được không?

Nói xong, ông giơ gậy lên đập liên tiếp vào tảng đá hai lần, nước liền phun ra…

Nhưng ông đã sai lầm rồi, ông đã làm theo kinh nghiệm mà không phải theo lời Chúa dặn. Ngài nói ông “ Truyền” cho hòn đá chứ không phải “ Đập” vào hòn đá, đã vậy ông lại còn “ Đập” tới hai lần nữa. Không những thế ông còn khiến dân sự hiểu lầm rằng chính ông đã làm phép lạ đó chứ không phải là Chúa khi ông nói: “ CHÚNG TÔI có thể khiến tảng đá này phun nước ra…” Dân sự cũng nhận ra sự giận dữ của ông khi ông gọi họ là “ dân nổi loạn….”
Lần đó, ông làm Chúa buồn lắm, vì ông đã không dâng vinh hiển lên Chúa nhưng tự mình làm cho mình được vinh hiển, tự mình thay Ngài xét đoán dân sự.

Chúa ân điển lắm, Ngài vẫn cho nước trào ra dù ông đã sai, sau đó Chúa gọi riêng ông và A-rôn và nói: “ Con và A-rôn không được vào đất hứa mà Ta đã hứa ban nữa..”

Tháng năm anh A-rôn qua đời, Chúa cất anh ấy đi, con trai anh ấy thay anh ấy làm thầy tế lễ.

Lại thêm một người thân yêu nữa của ông đã xa ông.

Có lần ông cố năn nỉ Chúa cho ông được một lần qua xứ mà ông đã mong đợi suốt bao năm nhưng Chúa nói: “ Đủ rồi, con đừng bao giờ nói với Ta về chuyện này nữa”.

Các cháu ạ, Đức Chúa Trời là tình yêu thương, nhưng Ngài cũng là Đấng Thánh khiết, Công chính, ghét tội lỗi, chẳng kể người có tội là vô tội. Ông và Chúa nói chuyện mật thiết với nhau mỗi ngày như bạn thân nhưng không vì thế mà Chúa không phạt ông khi ông làm sai. Vậy các cháu hãy kính sợ Chúa, hãy cẩn thận giữ tấm lòng mình hơn hết bởi chẳng có điều gì mà Chúa không biết đâu.

Giô Suê thấy thương thầy quá, anh tự trách:
-Sao thầy không kể cho mọi người biết ngay ngày ấy, sao không có ai cầu thay cho thầy như thầy đã bao lần cầu thay cho mọi người.

****************

Phần 5: Tham tiền – Cội rễ mọi điều ác -(Dân số ký 22-25)

Hắn là một thầy bói có tiếng, hắn có khả năng móc tiền trong túi của những kẻ mê tín và thiếu hiểu biết.
Hắn thích tiền, hắn bắt tâm trí của hắn phải làm việc cật lực để nghĩ ra cách kiếm tiền, dù bất cứ giá nào.
Hắn vừa nhận được một hợp đồng thật béo bở, khách hàng của hắn là một vị vua nhưng lại đang sợ chết, ông vua đó hứa sẽ trọng thưởng cho hắn bất cứ điều gì hắn muốn chỉ cần hắn nguyền rủa dân Y-sơ-ra-ên là dân mà ông ta nghĩ rằng sắp giết ông ta.

Nhưng Chúa của Y-sơ-ra-ên đã không cho phép hắn được làm việc đó bởi lẽ đó là dân được ban phước và dân đó cũng không được quyền làm hại gì vị vua kia.

Dù biết là sai nhưng hắn vẫn muốn tiền, hắn nằm nghĩ kế. Bỗng nhiên Chúa hiện ra với hắn và phán: “ Ba-la-am con được đi nhưng chỉ được làm những gì Ta phán”.

Miệng hắn lập bập run rẩy: ‘ Vâng, dĩ nhiên rồi thưa Ngài”.

Từ đó, hắn không sao ngủ được. Hắn nghĩ đến ngôi nhà bằng vàng, những bát đĩa trên bàn ăn cũng bằng vàng, những chuyến du lịch xa xỉ cùng danh tiếng lẫy lừng… chỉ đợi trời tửng sáng hắn trổi dậy lên đường mà không cần nghe chỉ dẫn của Chúa.

Chúa nổi thạnh nộ cùng hắn bởi lòng hắn bại hoại, tham tiền bạc. Ngài sai Thiên sứ tuốt gươm trần đứng giữa đường ngăn trở hắn. Nhưng mắt hắn đã không còn nhìn thấy gì ngoài tiền. Hắn không thấy Thiên sứ và cũng chẳng nhận ra hành động kỳ quặc của lừa cái của hắn khi lừa dừng lại không chịu đi và thậm chí còn nói tiếng người để ngăn cản hắn.

Chúa mở mắt hắn, hắn nhận biết rằng hắn không thể nào nguyền rủa dân tộc mà Chúa muốn ban phước cho dù hắn có nỗ lực dâng bao nhiêu của lễ của Ngài. Ngược lại thay vì nguyền rủa họ Chúa dùng hắn để nói lời tiên tri chúc phước cho họ.

Dầu vậy, lòng của kẻ tham tiền và kẻ thiếu hiểu biết về mình vẫn chẳng chịu từ bỏ việc ác chúng muốn làm.

Chẳng bao lâu sau hắn hiến cho Ba-lác vua Mô-Áp một kế, dụ cho dân Y-sơ-ra-ên phạm tội và Chúa sẽ phải phạt họ dù Ngài có yêu họ nhiều bao nhiêu thì Ngài cũng không thể chối bỏ bản tính công chính của Ngài.

Ba-lác nghe lời hắn bàn với các vua Ma-đi-an tổ chức một bữa tiệc linh đình, bên cạnh những bàn thịt là những thiếu nữ xinh đẹp. Thịt đó được đặt lên bàn thờ Ba-Anh- Phê- Ô. Y-sơ-ra-ên không kiềm chế được cơn thèm của mình và đã sập bẫy.

Ba-la-am kẻ luôn miệng xưng “ Giê-Hô-Va Đức Chúa Trời của tôi” nhưng lòng lại đầy dẫy sự ham muốn thế gian đã trở thành kẻ hủy diệt 24.000 dân sự của Chúa để đạt được mục đích làm giầu của mình.

Nhưng những cục vàng và bạc mà hắn kiếm được từ sự gian ác đó đã không mang lại cho hắn những khoái cảm lạc thú như hắn tưởng, trái lại chúng đã đẩy hắn đến với cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời. Hắn cùng dân Ma-đi-an đã bị giết bởi gươm của những người Y-sơ-ra-ên báo thù cho dân tộc mình.

Tham tiền bạc là cội rễ của mọi điều ác, không ai có thể làm tôi hai chủ, vừa kính mến Đức Chúa Trời lại vừa yêu thế gian được. Thế gian và những dục vọng của nó sẽ qua đi nhưng ai làm theo ý muốn Đức Chúa Trời thì còn lại đời đời. Vậy, khá cẩn thận giữ tấm lòng mình hơn hết, vì mọi nguồn sức sống do nơi nó mà ra!

******************

Phần 6: Trạm Dừng Bên Đường – (Dân số ký chương 32)

Lê Hằng

Đó chỉ là cái trạm dừng chân bên đường nhưng người ta lại gọi đó là nhà.

Những ngày vui đùa cùng những đứa trẻ thuộc dòng họ Si-mê-ôn nay chỉ còn trong ký ức xa dần. Nó không dám oán trách, cũng chẳng dám giận hờn nhưng lòng thì vẫn đầy thắc mắc chẳng hiểu sao mình phải ở nơi này.

Hôm đó là một ngày nắng đẹp, nó cùng những đứa trẻ khác đang thích thú khám phá vẻ đẹp của những thảm cỏ xanh tươi vùng đồi Ga-la-át, mùi hương chà là thoang thoảng len lỏi đùa theo gió mời gọi mọi người dừng chân lại nơi vùng đất mầu mỡ.

-Đây thật là nơi thích hợp cho đàn gia súc đang thời kỳ sinh sản.

Nó giật mình khi nghe thấy tiếng của bác Ê-li-sáp thống lĩnh quân đội chi phái Gát đằng sau đang nói chuyện cùng bố Ê-lít-su:

– Chắc có lẽ tôi phải nói với ông Môi-se để vợ con và gia súc của chi tộc Gát ở lại nơi này thôi, chỗ này thật thích hợp cho chúng ta xây thành kiên cố.

-Nhưng ông Môi-Se bảo chúng ta phải sang bên kia sông, nơi đó mới thực sự là vùng đất chúng ta sẽ ở lại cùng với anh em mình mà? Nó thấy tiếng bố ngập ngừng.

Hướng tầm mắt nhìn ra thung lũng nơi đàn cừu của chi phái Ma-na-se đang nhởn nha gặm cỏ, bác Ê-li-sáp tiếp lời:

– Tôi đã mỏi chân rồi, tôi sẽ để vợ con chi tộc Gát ở lại. Có lẽ anh cũng nên suy nghĩ cho những gia đình và tài sản của mọi người trong chi tộc mình nữa.

Dứt lời, bác ấy quay lưng sải bước để lại bố với những dòng suy nghĩ ngổn ngang.
Những ngọn cỏ non vẫn cứ đung đưa trong nắng như tấm thảm xanh mướt trải dài khắp sườn đồi.

Thế rồi bố và cả dòng họ Ru-bên đã quyết định cùng ở lại với gia đình nhà Gát. Là thống lĩnh của một quân đội, bố thấy mình cần phải có trách nhiệm lo cho sự an toàn của cả chi tộc mình.

Tuy nhiên, có một điều bố đã không nghĩ đến, rằng đây chỉ là “cái trạm dừng chân” bên đường, chúng ta cũng như những người Israel khác chưa thực sự về nhà. Bên này quá xa nơi mọi người sẽ đến, làm sao nó và những đứa trẻ khác có thể giữ sự trung tín mỗi năm bảy lần vượt qua sông để đến dự lễ cùng những chi phái khác đây. Bên này có thể khiến cho đàn gia súc có cỏ non, nhưng lại không cho nó cơ hội được nghe tiếp những lời dạy về luật pháp của Chúa. Bất chợt tiếng hò reo của những người bản xứ văng vẳng xa xa khiến nó rùng mình run sợ.

Bố nó đã sang sông để đánh trận chiếm xứ cho anh em mình. Bố đã hứa với ông Môi-se nên phải giữ lời, nhưng có đến hơn một nửa số người đàn ông khác của gần 3 chi tộc đã quyết định ở lại không đi tiếp nữa. Mẹ nó thì bận rộn với đàn gia súc của gia đình.

Cuộc sống của gia đình nó cũng như phần lớn những gia đình khác ở lại đã ổn định hơn nhiều, hết thảy mọi người đều được ở trong những thành kiên cố, bầy gia sức đều có chuồng trại ấm áp. Ấy thế mà sao nó vẫn thấy ai cũng như đang thiếu một điều gì đó, trống vắng một cái gì đó, cái khoảng trống trong tâm linh không thể được lấp đầy đó đang dường như ngày một lớn dần hơn trong mỗi người. Những chiếc bánh bột nhồi mật ong mỗi bữa ăn thơm ngon là vậy mà nay bỗng trở nên lạnh lẽo khô queo, miếng thịt chiên xèo xèo trên lửa lại chẳng còn khiến vị giác bị kích thích.

Cuộc sống thiếu vắng lời Chúa khiến nhiều thanh niên trong thành trở nên hư hỏng và khó bảo, ai đó còn bỏ ra ngoài kết hôn và sống cùng với người bản xứ. Sự bận rộn chăm bầy gia súc ngày một đông thêm cũng đang khiến cho đức tin của nhiều người dần bị đánh cắp….
………………….
Hóa ra cái người ta tưởng cần lắm trong đời này đôi khi lại chính là cái bẫy. Bác Ê-li-sáp cùng bố nó và phân nửa chi phái Ma-na-se đã bằng lòng đánh đổi sự an toàn của niềm tin để lấy sự an toàn cho bầy gia súc. Của cải gia tăng khiến lòng kính mến Chúa của mọi người trong thành trở nên nguội dần. Một bàn thờ cao lớn đã được họ lập lên để dân sự không phải vượt sông Giô-đanh xa xôi đến dự lễ cùng anh em mình.

Hạt giống đức tin rơi nhầm nơi bụi gai “tôn giáo” làm cho đạo Chúa trở nên nghẹt ngòi. Và rồi, cái gì không phát triển thì sớm muộn cũng bị chết dần như một quy luật tất yếu của cuộc sống. Những thảm cỏ xanh tươi sườn đồi Ga-la-át đã bị mất dần như chính đức tin của thế hệ con cháu nó trong ngày vua Sy-ri đánh chiếm.

Bố nó đã nhầm, nhầm khi gọi “ Cái trạm dừng chân” là nhà. Nhầm khi chỉ biết chăm chút cho nó bằng sự an ninh nơi của cải đời này mà lại quên mất rằng điều nó thật sự cần là sự giàu có nơi nước đời đời biết bao….

 

.

 


Comments

Những Bài Học Từ Dân Số Ký — No Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *