HomeCÂU CHUYỆN DẠY DỖYêu Vô Điều Kiện

Buổi chiều ngày 24 tháng 12 năm 2004, Wendy, một cô gái đang học năm thứ hai Trường Dược Khoa, đứng đợi ở trạm xe điện ngầm của thành phố NewYork để trở về nhà.

Hôm ấy các bạn cùng lớp của Wendy đều hẹn nhau là sẽ về nhà đúng 7 giờ để đoàn tụ với gia đình trong buổi cơm chiều vào ngày Lễ giáng sinh theo phong tục truyền thống.

Thình lình, Wendy để ý đến một cặp nam nữ đang đứng cách cô vài bước, hai người đang ra dấu bằng tay để trao đổi thông tin với nhau.

Wendy hiểu chút ít về thuật ngữ ra dấu bằng tay, vì trong những năm đầu đại học cô đã có một thời gian làm việc trong trường tiểu học dành cho người khuyết tật, nên cô đã học được cách ra dấu tay để trò truyện với những người câm điếc.

Vốn tính chịu khó học hỏi, Wendy đã khá thông thạo thuật ngữ này. Nhìn vào cách ra dấu của hai người khuyết tật ở trạm xe điện ngầm, Wendy “nghe lóm” được một vài ý về nhu cần của hai người.

Thì ra, cô gái kia câm hỏi thăm chàng trai, con đường để đi đến một nơi nào đó, nhưng chàng thanh niên câm “trả lời” là anh không hề biết nơi chốn đó.

Wendy rất thông thạo đường xá trong khu vực nầy, nên cô mạnh dạn đứng ra chỉ dẫn cho cô gái.

Dĩ nhiên cả ba đều dùng cách ra dấu bằng tay để giải thích cho nhau về các chuyện cần của họ. Khi chiếc xe điện ngầm vừa đến trạm kế tiếp, thì Wendy và hai người bạn câm kia, đã kịp thời cho nhau biết địa chỉ hộp thư điện tử của mình.

Những ngày sau đó, ba người dùng tin nhắn trên điện thoại cầm tay để liên lạc, rồi dần dà họ trở thành người quen biết nhau.
Chàng trai kia tên là Jack và cô gái tên là Debbie. Jack cho biết anh đang làm việc cho một hãng xuất nhập khẩu và ở cách nhà Wendy một đổi không xa lắm.

Từ những lời nhắn tin ngắn gọn thăm hỏi xã giao lúc đầu, cả hai dần dần tiến đến chổ trở thành bạn thân lúc nào không hay.

Thỉnh thoảng Jack còn đến trường đón và mời Wendy đi ăn hoặc uống cà phê nữa.

Cả hai thích khung cảnh êm đềm trong công viên, cho nên họ thường yên lặng đi bên nhau trong những giờ phút nghĩ ngơi.

Cho dù phải ra dấu để trò chuyện nhưng Wendy không cảm thấy bất tiện mà cô cứ nghĩ đấy là dịp mình có thể trau dồi nghệ thuật ra dấu tay cho mỗi ngày càng nhuần nhuyễn hơn.

Đến mùa thu năm đó thì hai người đã thân thiết như một cặp tình nhân. Wendy đã quên hẳn Jack là một người khuyết tật, cho nên lần đầu tiên khi Jack ra dấu “Anh yêu em” thì Wendy đã nhẹ nhàng ngả đầu vào vai anh.

Sau những giờ học, thỉnh thoảng Wendy cũng vào kênh tán gẫu trên mạng xã hội để trò chuyện với bạn bè, mỗi khi Wendy đặt câu hỏi:

“Bạn có thể yêu say đắm với một người câm điếc hay không?” thì hình như không có người bạn nào của cô có được câu trả lời dứt khoát. Đó là điều khiến cho tâm hồn của Wendy bị dày dò không ít.

Vào dịp lễ “ Cảm tạ” năm đó, Jack tặng cho Wendy một bó hoa hồng kèm theo câu ra dấu: “Wendy! Em có chịu làm bạn gái của anh không?”

Wendy gật đầu, vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nhưng sau đó là sự mâu thuẫn và đau đớn trong nội tâm. Wendy biết rõ là cô sẽ gặp phải những sự phản đối mạnh mẽ của những người thân.

Quả nhiên cha mẹ Wendy khi biết rõ sự việc, họ đã dùng đủ mọi phương thức để mong khuyên giải đứa con gái “lầm đường lạc lối” trở về.

Thôi thì hết chú đến bác, cả cô dì, lại đến các anh chị em, bạn học, họ đều được cha mẹ nhờ vã đến gặp Wendy để thuyết phục.

Đứng trước áp lực này, Wendy chỉ có thể phân trần với gia đình về nhân cách cao cả của Jack, cô còn cho mọi người biết là thái độ lạc quan, đầu óc thực tế, tích cực của anh đã khiến cô cảm thấy gần gũi hơn những bạn trai mà cô đã từng quen biết trước đây.

Gia đình sau khi nghe Wendy giải bày, họ đã giãm bớt sự khắc khe và phê phán, mọi người dự định là sẽ gặp mặt Jack, rồi từ đó mới có thể đánh giá cuộc tình của hai người.

Cả nhà đồng ý là sẽ gặp mặt Jack vào trưa ngày 25 tháng 12 sau khi mọi người đã hưởng được một đêm Giáng sinh bình yên năm ấy.

Wendy đã có quyết định trong đầu, nếu như cha mẹ, anh chị của cô có những cử chỉ, hành động khinh miệt Jack thì cô và Jack sẽ tự đi đến nhà thờ để nhờ sự ban phước lành của Chúa.

Trên đường dẫn Jack về nhà, tâm trạng hồi hộp của của Wendy đã không thoát khỏi cặp mắt quan sát của Jack, anh phải mỉm cười ra dấu cho cô:

– Wendy yên tâm, anh bảo đảm với em là cha mẹ em sẽ hài lòng. Rồi anh sẽ cho họ biết là anh rất thương yêu em, hứa quyết tâm chăm sóc em suốt cả cuộc đời.

Đó là lần đầu tiên trong đời cô sinh viên trường thuốc rưng rưng giọt lệ với bao nỗi xúc động trào dâng trong lòng.

Vừa vào đến nhà, Wendy nắm tay Jack đi đến trước mặt cha mẹ, và cô vội nói :

– Thưa ba mẹ! Đây là anh Jack, bạn trai mà con thường hay nhắc đến!

Câu nói của cô vừa thốt ra khỏi miệng, thì hộp bánh và bó hoa tươi trên tay Jack tức thời rơi lộp độp xuống đất, anh ngỡ ngàng bước tới choàng lấy Wendy vào vòng tay khỏe mạnh của mình.

Một điều mà Wendy cũng không thể ngờ được, ấy là cô lần đầu tiên nghe một giọng nói thảng thốt phát ra từ miệng của Jack:

– Ô! Em cũng biết nói à?

Đó chính là thắc mắc mà bấy lâu nay Wendy cứ luôn muốn hỏi Jack mà cô không dám!

Mọi người có mặt trong gian phòng lúc ấy đều lấy làm ngạc nhiên, trong khi hai người thì cười, nói, và nhảy lên như điên dại. Thì ra xưa nay anh chàng Jack vẫn cứ ngỡ rằng Wendy là một cô gái câm, thế mà anh vẫn một lòng quyến luyến, lại còn muốn tiến đến hôn nhân nữa.

Còn Wendy thì cảm thấy rất vui vì mình đã có một quyết định sáng suốt, trong việc chọn lựa được một người yêu tuyệt vời nhất trên thế gian này.( chuyện sưu tầm)

Bạn mến !

Tình yêu là một trong những bản chất của Đấng Tao hóa. Vì Đức Chúa Trời là nguồn tình yêu, cho nên Ngài luôn yêu mọi người một cách vô điều kiện.

Kinh thánh IGiăng 4: 9 cho biết:

“LÒNG ĐỨC CHÚA TRỜI YÊU CHÚNG TA ĐÃ BÀY TỎ RA TRONG ĐIỀU NÀY: ĐỨC CHÚA TRỜI ĐÃ SAI CON MỘT NGÀI ĐẾN THẾ GIAN, ĐẶNG CHÚNG TA NHỜ CON ĐƯỢC SỐNG”

Chúa yêu bạn, không phải vì bạn là người xứng đáng để được yêu. Chúa cũng không tùy thuộc vào việc tình trạng của bạn đang như thế đi nữa…

Tình yêu của Chúa dành cho bạn, không phải là cảm xúc như tình cảm con người dành cho nhau, nhưng tình yêu ấy được thể hiện qua những hành động cao quý.

Đức Chúa Trời đã hy sinh Con Một yêu dấu của Ngài để cứu chúng ta ra khỏi vũng lầy của tội lỗi, vì nếu không có Chúa Giê-xu đền trần thế này hi sinh cho chúng ta, thì bạn và tôi vẫn cứ mãi đắm chìm trong cô đơn và tuyệt vọng .

Chúa yêu bạn và tôi, ngài không chờ đến khi chúng ta trở nên một người hoàn hảo rồi mới yêu, và cho dẫu chúng ta có biết bao khiếm khuyết ngài vẫn để ý đến chúng ta, xuống tận trần thế này để tìm và cứu chúng ta, chính nhờ vậy mà chúng ta mới phục hồi được sự sống cho tâm linh của mình.

Thật khó tưởng tượng ra một tình bạn giữa một Đức Chúa Trời vô hạn, vô hình, với chúng ta là con người hữu hạn, có nhiều khuyết điểm và sai lầm, nhưng Kinh thánh cho biết Đức Chúa Trời vẫn muốn lập một tình bạn mật thiết với chúng ta.

Mong bạn sẽ vận dụng đức tin, để tiếp nhận tình yêu ấy như món quà vô giá. Từ sự khởi đầu đó, bạn sẽ sở hữu được mối tâm giao mật thiết với Chúa và rồi bạn sẽ thấy cuộc đời mình thật ý nghĩa và tràn đầy phước hạnh.

Mục sư Toan Kiều


Comments

Yêu Vô Điều Kiện — No Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *